[Threeshot] For August, October, and December – 03

Tiêu chuẩn

Writer: Jungmin

Character: Seungcheol – Jeonghan – Joshua

Summary: 3 câu chuyện nho nhỏ về tháng 8 của Seungcheol, tháng 10 của Jeonghan và tháng 12 của Joshua.

Warning: polyamory, nói trắng ra là 3P =)))))))) mình ghi cái này là warning vì chắc chắn sẽ có nhiều người không thích kiểu mối quan hệ đa ái này, vậy nên phải cảnh báo trước cho chắc ăn :3

Note: thực ra cái mình đặt cái tựa này vì không biết phải đặt tựa như nào .__.

Another note: vốn là mình định viết part này trước cả Noel cơ, nhưng mà bận đi làm nên không có thời gian viết, hôm nay được một ngày off nên tranh thủ viết, cho nên part thực sự viết rất vội (nói vội chứ cũng mất 4, 5 tiếng .___.), và vì vội cho nên chắc sẽ có gì đó sai sai =))))))) nhưng trước khi viết mình cũng đã suy nghĩ rất kĩ về nội dung rồi nên hi vọng không sai lắm =)))

 

=================

 

WINTER’S WARMTH

 

Giáng sinh, như người ta vẫn thường bảo, là một dịp hoàn hảo để trở về với sum vầy bên gia đình.

 

Điều này hiển nhiên là rất đúng, và với một người đã xa gia đình quá lâu như Joshua, trở về nhà là một điều gì đó có ý nghĩa rất lớn.

 

Trở về Hàn Quốc để theo đuổi đam mê âm nhạc, tuy rằng Joshua không phải siêu sao gì, chỉ là một chàng ca sĩ đêm đêm ôm đàn guitar hát ở những quán café, nhưng anh không có lí do gì để ghét công việc này cả. Âm nhạc và cà phê, hai thứ anh yêu thích nhất cùng hội tụ ở một nơi, không còn gì có thể hoàn hảo hơn nữa.

 

Nhưng vì quá yêu thích công việc này mà đã bao mùa Giáng sinh rồi Joshua chỉ có thấy nhìn thấy những người thân đang ở cách nửa vòng Trái Đất qua những cuộc gọi video mà thôi. Vì vậy mà khi biết năm nay mình sẽ có cơ hội được về nhà, anh đã vui mừng biết bao.

 

Một người bạn của Joshua, là một ca sĩ sắp ra mắt, đang thực hiện album đầu tay và muốn Joshua cùng tham gia vào album này, sau đó là sẽ cùng thực hiện một tour diễn nhỏ để quảng bá. Tất cả những việc này đều được thực hiện ở New York, vì vậy anh liền đồng ý, phần vì muốn giúp đỡ cho bạn mình, phần vì sẽ có nhiều cơ hội hơn để về nhà.

 

Ấy vậy mà do trong quá trình làm việc xuất hiện nhiều khó khăn mà dù cho ở Mĩ cả năm trời, đến Giáng sinh anh mới có thể đặt chân đến Los Angeles. Nhưng không sao, vì anh có thể đón Giáng sinh bên gia đình của mình. Và vì đây cũng là điểm dừng chân cuối cùng của tour diễn, nên lần này anh sẽ được ở nhà nhiều hơn, có lẽ là 1, 2 tháng gì đấy.

 

Được ở cạnh gia đình là một niềm hạnh phúc to lớn, nhưng lần này Joshua lại thiếu mất hơi ấm từ hai cậu người yêu của anh.

 

Seungcheol và Jeonghan, hai cậu ấy là gia đình thứ hai của Joshua, và cũng là niềm an ủi lớn nhất mỗi dịp Giáng sinh anh không thể ở bên người thân.

 

Joshua chợt nhớ lại mùa Giáng sinh đầu tiên họ ở bên nhau. Hôm đó đi diễn về, trên đường thấy những đứa trẻ đang vui vẻ bên cạnh bố mẹ của chúng, đột nhiên anh chỉ muốn ra sân bay ngay lập tức. Nhưng hiện thực thì không đơn giản như thế, không phải muốn là được, nên anh cũng đành ngậm ngùi mà nhanh chóng về nhà.

 

Khi chỉ vừa mới bước vào cửa, Jeonghan đã bay đến ôm lấy anh thật chặt rồi cười thật tươi với anh.

 

“Chào mừng cậu về nhà.”

 

Joshua còn chưa kịp nhận thức được điều gì thì Seungcheol đã từ từ bước đến và đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán anh.

 

“Hôm nay cậu đã vất vả rồi, mau tắm rửa đi rồi bọn mình cùng đón Giáng sinh, à mà cậu nhớ gọi cho bố mẹ trước nhé.”

 

Joshua bình thường không phải là người dễ khóc, nhưng lúc ấy anh chỉ biết để cho Seungcheol và Jeonghan ôm mình thật chặt và khóc thật to. Thật sự, từ khi rời xa gia đình đến lúc ấy, chưa bao giờ anh cảm thấy mùa đông ấm áp như thế này.

 

Hôm nay gọi điện thoại cho Seungcheol và Jeonghan, hai cậu ấy cứ bảo Joshua thật may mắn vì Giáng sinh được ở nhà với bố mẹ. Đúng là về mặt này anh rất may mắn, nhưng hai cậu ấy cũng có điều mà anh hiện tại không có, ít ra hai cậu ấy còn được ở cùng múi giờ với nhau.

 

Vì vấn đề này mà đôi khi Joshua cảm thấy mình như bị dư thừa, bởi vì hai cậu ấy có thể liên lạc với nhau bất cứ lúc nào mà không cần phải lo lắng về việc giờ giấc chênh lệch, trong khi anh luôn phải cân nhắc thật kĩ lưỡng để không phải làm phiền lúc hai cậu ấy đang làm việc hay nghỉ ngơi.

 

Joshua tin tưởng vào tình yêu của cả ba dành cho nhau, nhưng một khi đã ở cách nhau tận hơn nửa ngày, việc cảm thấy mình sẽ có thể làm phiền người khác là hoàn toàn dễ hiểu.

 

“Shua nè, sao cậu trầm tư vậy? Nếu có gì cần bọn tớ thì cứ gọi nhé, bọn tớ có đang ngủ cũng sẽ dậy ngay lập tức.”

 

Hai cái cậu này, lại đọc được suy nghĩ của anh rồi.

 

“Tớ chỉ cần hai cậu ở đây với tớ thôi.”

 

Không chỉ riêng Joshua, Seungcheol và Jeonghan chắc chắn cũng mong muốn như thế, nhưng họ đã hứa với nhau rồi, nên không thể nào từ bỏ lúc này được.

 

Seungcheol ở lại Hàn Quốc để nắm lấy cơ hội thăng chức của mình.

 

Jeonghan sang đến Osaka để học hỏi thật nhiều thứ có ích cho công việc.

 

Còn Joshua, anh sẽ tiếp tục đam mê của mình ở Mĩ, và sẽ dành càng nhiều thời gian cho gia đình càng tốt.

 

Chỉ một năm mà thôi, họ đã trải qua mùa hè và mùa thu xa nhau rồi, bây giờ mùa đông cũng đã trôi qua gần một nửa, và khi mùa xuân tới, họ sẽ được về bên nhau.

 

“Shua này, ngày mai nhớ dậy sớm đấy.”

 

Joshua không hiểu Jeonghan có ý gì khi nói thế, nhưng anh cũng chỉ mỉm cười gật đầu chứ không nói gì thêm.

 

Ngày Joshua đến với cuộc đời này, không phải là một ngày hè rực nắng hay một ngày ngập tràn những ngọn gió thu mát mẻ, mà là một ngày mùa đông lạnh lẽo. Chắc có lẽ vì thế nên anh rất cần sự ấm áp, khi sinh ra là sự ấm áp của mẹ, sau này là gia đình và bây giờ hơi ấm của hai cậu người yêu.

 

Và vì cần hơi ấm rất nhiều, nên đôi khi chỉ là một việc làm nho nhỏ thôi cũng khiến anh thấy hạnh phúc và ấm áp biết bao.

 

8h sáng ngày Giáng sinh, ở Hàn Quốc và Nhật Bản đang là giữa đêm, Seungcheol và Jeonghan sau một ngày làm việc mệt mỏi vẫn cố gắng thức chỉ để gọi cho Joshua một cú điện thoại, bởi vì hai cậu ấy biết anh đang cần họ như thế nào.

 

“Bọn tớ vẫn ở bên cạnh cậu đây, Giáng sinh ấm áp nhé Shua.”

 

Mùa đông của Joshua, mọi thứ đều thật ấm áp như thế đấy.

[Threeshot] For August, October, and December – 02

Tiêu chuẩn

Writer: Jungmin

Beta: riêng part này thì chưa beta :v :v

Character: Seungcheol – Jeonghan – Joshua

Summary: 3 câu chuyện nho nhỏ về tháng 8 của Seungcheol, tháng 10 của Jeonghan và tháng 12 của Joshua.

Warning: polyamory, nói trắng ra là 3P =)))))))) mình ghi cái này là warning vì chắc chắn sẽ có nhiều người không thích kiểu mối quan hệ đa ái này, vậy nên phải cảnh báo trước cho chắc ăn :3

Note: thực ra cái mình đặt cái tựa này vì không biết phải đặt tựa như nào .__.

Special note: part này dành tặng cho sinh nhật cho beta reader thần thánh, the legendary Doanh Vũ, nhân vật đã beta gần như toàn bộ fic của mình =)))))) tuổi mới rần cmn rần nghen bạn hiền =))))

 

=================

 

AUTUMN BREEZE

 

Jeonghan lê từng bước chân mệt mỏi đến trước cửa nhà, cuối cùng cũng về được đến chốn bình yên rồi. Sống ở đây cũng hơn nửa năm rồi nhưng anh vẫn không thể nào chịu nổi cảnh tượng tàu điện ngầm giờ tan tầm, thành ra dù có là tối thứ sáu đi nữa thì anh vẫn không thể nào thấy vui được. Cũng may là trời vừa vào thu nên không còn nóng nực nữa. Bây giờ anh mệt đến mức chỉ muốn đi ngủ ngay thôi, ăn uống gì dẹp hết.

 

Nhưng mà cái ý định nhanh chóng bị dập tắt khi vừa bước vào nhà anh đã thấy Seungkwan đang đặt những đĩa thức ăn lên bàn. Ai chứ thằng bé sẽ nhất định không để anh nhịn đói đi ngủ.

 

Hơn nửa năm trước, công ty của Jeonghan có tạo điều kiện cho một số nhân viên sang làm việc tại Osaka 1 năm để trau dồi thêm kinh nghiệm. Đi cùng với Jeonghan trong đợt đó còn có 5 người nữa, và Seungkwan là một trong số đó. Thằng bé này làm việc cùng ban với anh nên họ cũng khá thân thiết, khiến cho việc ở chung không mấy khó khăn.

 

“Lúc sáng đi khám bệnh thế nào rồi?”

“Chỉ là làm việc quá độ nên cơ thể hơi suy nhược chút thôi mà, anh đừng lo quá.”

“Với cái đứa đến cả mệt mỏi cũng không dám kêu một tiếng mà cứ giả bộ nhoi nhoi như em, anh đây không lo thì có ngày em tắt lúc nào không hay.”

 

Thằng bé này bình thường tính tình vui vẻ, nhiều khi trông có vẻ là vô tư quá mức nhưng Jeonghan biết nó không muốn khiến người khác lo lắng nên mới luôn tỏ ra như vậy. Anh đã dặn nó bao nhiêu lần là thấy không khoẻ cứ việc nói ra, không biết nó có tiếp thu được miếng nào không mà ngày hôm qua ngất xỉu ở công ty, anh đã phải hăm doạ đủ điều nó mới chịu nghe lời mà nghỉ làm để đi khám bệnh.

 

Nghĩ đến đây, Jeonghan bật cười. Thằng bé này giống hệt anh hồi trước vậy.

 

Jeonghan nhớ lần đó trời cũng đã vào thu như bây giờ, anh bệnh nặng đến mức phải nhập viện luôn. Lúc tỉnh dậy đã thấy hai cậu bạn thân đang ở ngay bên cạnh, gương mặt họ lúc đó phải nói là cực kì khó coi, đến mức anh không nhịn nổi phải cười ra tiếng một cái.

 

“Hai cậu đừng nhăn nhó vậy chứ, tớ chưa chết được đâu.”

“Im ngay, đừng nói bậy.”

 

Nói chuyện dữ dằn như thế này đúng kiểu Seungcheol rồi. Ngay khi Jeonghan vừa quay sang Joshua giả bộ đáng thương thì cậu ta lại vừa cười vừa gõ lên đầu anh một cái. Đó là một trong những ngày hiếm hoi Yoon Jeonghan cảm thấy mình bị bắt nạt.

 

“Anh Jeonghan, đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì. À mà rửa chén để anh làm cho, em về phòng nghỉ ngơi đi.”

 

Không kịp để Seungkwan kịp phản ứng, Jeonghan nhanh chóng đẩy thằng bé về phía phòng ngủ rồi quay lại bàn để dọn dẹp. Lúc anh vừa xong hết mọi chuyện thì điện thoại reo lên, là Seungcheol và Joshua.

 

Cuộc trò chuyện ngày hôm nay vẫn như mọi hôm. Seungcheol vẫn chưa chịu thôi cái trò biến hình thành trẻ con làm nũng, bảo rằng cậu ấy nhớ anh và Joshua nhiều lắm. Lúc phát hiện ra khía cạnh này của Seungcheol, Jeonghan và Joshua đã hết sức bất ngờ, bởi vì nó không có vẻ gì là phù hợp với vẻ ngoài của cậu ấy cả. Jeonghan thì tiếp tục ca bài ca uống sữa cho Seungcheol nghe, nhưng thực ra anh cũng không mong đợi cậu ấy sẽ chịu uống, chỉ là muốn trêu cậu ấy một chút mà thôi. Còn Joshua vẫn là người ít nói nhất, chỉ ngồi yên nhìn hai cậu người yêu của mình chí choé với nhau và mỉm cười ấm áp, nhưng đôi khi cũng hùa vào vài câu cùng Jeonghan để trêu Seungcheol.

 

“Nè, bọn mình sắp được 3 năm rồi nhỉ?”

 

Không hiểu vì lí do gì mà Jeonghan tự dưng lại nhớ đến cái ngày ba người họ chính thức trở thành người yêu của nhau.

 

Tại một quán café có không gian ngoài trời, chỉ có ba người bọn họ, một chiếc bánh kem nhỏ dành cho sinh nhật của Jeonghan và sự chứng kiến của những cơn gió thu.

 

“Tớ biết việc này rất kì lạ nhưng… Jeonghan, Joshua, tớ yêu cả hai cậu.”

“Biết điều gì kì lạ hơn không? Vừa hay tớ cũng có cùng cảm giác với cậu.”

 

Seungcheol và Joshua nhìn chằm chằm vào Jeonghan, còn anh thì cứ vẫn im lặng. Một lúc sau, anh nhắm mắt lại trong chốc lát, cảm nhận những cơn gió lướt ngang dạ thịt của mình, hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng.

 

“Tớ từng nghĩ điều thần kì nhất từng xảy đến với tớ là bản thân lại có thể yêu cùng lúc hai người. Nhưng bây giờ tớ đã tìm ra điều thần kì hơn rồi, đó là hai người tớ yêu lại vừa tỏ tình với tớ.”

 

Từ tháng 10 năm ấy, mùa thu có một vị trí quan trọng trong lòng Jeonghan, đặc biệt là những cơn gió.

 

Mùa thu không nóng như mùa hè, cũng không lạnh như mùa đông, Jeonghan nghĩ phần lớn là nhờ những cơn gió này đấy. Tuy nhẹ nhàng mà lại đủ sức khiến cho người ta cảm thấy thoải mái, cũng vì lí do này mà mỗi khi căng thẳng là Jeonghan lại ra ban công ngồi để đón lấy sự tươi mát này.

 

Jeonghan yêu những cơn gió thu, bởi vì chúng khiến anh cảm thấy như hai cậu người yêu đang ở bên cạnh mình.

 

Seungcheol đối với Jeonghan là sự sôi nổi của mùa hè, còn Joshua là sự ấm áp trong mùa đông lạnh lẽo, chẳng có gì liên quan đến mùa thu cả. Nhưng đối với riêng Jeonghan, gió thu khiến cho anh thoải mái và quên hết mọi mệt mỏi, hệt như khi anh đang ở cạnh họ vậy.

 

Sau một ngày làm việc mệt mỏi, Jeonghan có thể ngồi trên sofa, tựa đầu lên vai của Seungcheol, đan chặt tay mình vào tay của Joshua, ba người sẽ cùng nhau xem một bộ phim nào đó, hoặc đôi khi là không làm gì cả, chỉ ngồi như thế và cảm nhận hơi ấm của nhau. Loại cảm giác thoải mái này, dù không thể nào bằng những khi ở cảnh Seungcheol và Joshua, nhưng cũng đủ an ủi anh phần nào.

 

Chỉ mấy tháng nữa thôi, Jeonghan sẽ lại được về với Seungcheol và Joshua, còn bây giờ, có lẽ anh phải làm phiền những cơn gió rồi.

 

Trở về với hiện tại, hình như Seungcheol và Joshua đang nói chuyện gì đó thì phải, nhưng nãy giờ tâm trí trôi đi đâu mất nên Jeonghan chẳng nghe được gì hết. Anh đột nhiên mỉm cười và chen vào một câu khiến hai người kia hơi khựng lại, nhưng sau đó cũng nhanh chóng cười theo anh.

 

“Tớ yêu hai cậu nhiều lắm.”

[Short story collection] CheolSoo – 01

Tiêu chuẩn

Writer: Jungmin

Beta: y như cũ =)))

Pairing: Seungcheol – Jisoo

Summary: Seungcheol và Jisoo, ai cũng có một nỗi hối hận của riêng mình.

 

============

 

REGRET

 

Người ta hay nói rằng hãy làm bất cứ điều gì bạn muốn khi bạn còn trẻ, bởi vì do dự sẽ khiến bạn hối hận về sau, đặc biệt là trong tình yêu.

 

Jisoo cũng thế, cậu đã dành cả khoảng thời gian đẹp nhất của tuổi trẻ chỉ để yêu một người. Từ khi cậu còn là một cậu học sinh trung học lần đầu tiếp xúc với thứ cảm giác lạ lùng này cho đến nay đã 10 năm, và cậu nghĩ tình yêu này vẫn sẽ tiếp tục.

 

Thế nhưng Jisoo lại không mấy thích thú với thứ tình cảm này.

 

Bởi vì người cậu yêu sẽ không bao giờ có thể thuộc về cậu.

 

Không biết đã bao nhiêu lần Jisoo tự trách bản thân mình ngu ngốc, việc gì phải yêu đơn phương một người đến tận 10 năm cơ chứ.

 

Cậu tự hỏi tại sao mình lại nhận lời làm bạn thân của người kia, tại sao lại hứa với người kia rằng lên đại học vẫn sẽ học chung, tại sao lại đồng ý đi tìm việc ở cùng một chỗ với người kia, và tại sao lại tự buông bỏ mọi ước mơ của mình chỉ để có thể ở bên cạnh người kia.

 

Jisoo tức giận bản thân mình vì đã để người kia chi phối toàn bộ cuộc sống của cậu, trong khi người ta chỉ xem cậu là một người bạn thân có cùng ước mơ, không hơn không kém.

 

Nhưng điều khiến cậu thất vọng nhất ở bản thân, đó là ngày xưa đã không dám bày tỏ tình cảm của mình. Cậu lo rằng có thể mình sẽ thất bại, cậu sợ sẽ đánh mất luôn cả tình bạn, để rồi một ngày nọ, cậu được báo tin rằng người kia đã có người yêu.

 

Ngay khoảnh khắc đó, Jisoo cảm thấy như mình đã mất hết tất cả. Nhưng ngay cả khi đó, cậu cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ rời xa người mình yêu, vì cậu nghĩ người đó là niềm hạnh phúc duy nhất của cậu.

 

Người đó là niềm hạnh phúc, nhưng cũng là nỗi đau của Jisoo.

 

Jisoo vẫn chịu đựng tất cả, vì cậu nghĩ sẽ có một ngày cơ hội lại đến với mình. Chỉ cần hai người họ chia tay nhau là cậu sẽ bày tỏ ngay lập tức, rồi sau đó có ra sao cậu cũng không hối hận.

 

Thế nhưng ngay lúc này đây, hiện thực như đang muốn đấm vào mặt Jisoo một cái thật đau. Cậu đã lo lắng, do dự để rồi vuột mất một cơ hội, nhưng vẫn tiếp tục cố gắng và mong chờ một cơ hội thứ hai. Bởi vì lúc ấy cậu không nghĩ rằng chính sự lo lắng, do dự đó lại khiến cậu hối hận nhiều như bây giờ.

 

Một tháng nữa người đó sẽ kết hôn.

 

Cậu biết mình sẽ không còn bất cứ một cơ hội nào nữa, và có lẽ đã đến lúc phải nghĩ cho bản thân rồi. Sau lễ cưới, Jisoo sẽ rời khỏi nơi này. Cậu đã phải hối hận một lần, vì vậy cậu không muốn sau này sẽ lại phải hối hận vì đối xử không tốt với chính bản thân mình. Cậu biết nếu còn cố chấp ở lại bên cạnh người đó, cậu sẽ không thể nào tìm lại được sự bình yên nữa.

 

Tình yêu này, tốt nhất là nên để nó ngủ yên mãi mãi.

 

============

 

Cuộc đời của Seungcheol có lẽ sẽ rất buồn chán nếu không có sự hiện diện của Jisoo.

 

Từ khi bắt đầu thân thiết ở trung học đến khi họ cùng nhau tìm được việc làm ở cùng một nơi cũng đã 6, 7 năm. Trong khoảng thời gian đó, anh lấy tình cảm của mình dành cho Jisoo làm niềm hạnh phúc cho riêng mình.

 

Anh phát hiện tình cảm của mình đã trên mức tình bạn vào năm thứ 4 đại học, nhưng anh muốn khi cả hai đã có việc làm vững chắc rồi mới tỏ tình với cậu. Và trước khi tỏ tình, anh muốn xác nhận rõ ràng xem cậu cũng có tình cảm như vậy với anh hay không.

 

Vì lí do này mà Seungcheol đã làm một việc khiến anh hối hận suốt đời.

 

Anh đã chấp nhận làm người yêu của Jeonghan, chỉ để thử xem Jisoo có ghen hay không.

 

Seungcheol định là sau khoảng 1, 2 tháng gì đó sẽ tìm cách chia tay với Jeonghan, anh chấp nhận làm tổn thương một người khác chỉ vì hạnh phúc của riêng mình.

 

Tuy Jisoo không có biểu hiện gì là ghen tuông, nhưng chỉ cần nhìn cậu gượng gạo như thế nào khi anh vui vẻ với Jeonghan cũng đủ để anh hiểu hết rồi.

 

Khi Seungcheol suy nghĩ cách để chia tay, đó là lúc anh phát hiện hình như bản thân đã bắt đầu có tình cảm với Jeonghan.

 

Và cuối cùng anh cũng không nỡ làm tổn thương chàng trai đó. Mà như vậy có nghĩa là anh sẽ tiếp tục khiến Jisoo đau khổ.

 

Seungcheol tự thấy bản thân là một kẻ tham lam. Anh không muốn chia tay với Jeonghan, anh đã bị tình yêu của Jeonghan làm rung động và anh hoàn toàn nghiêm túc. Nhưng đồng thời anh vẫn còn yêu Jisoo rất nhiều và anh muốn bày tỏ hết tình cảm với cậu. Anh ước gì mình có thể có được cả hai người, nhưng đây là điều hoàn toàn không thể.

 

Hơn nữa, anh rất hiểu tính cách của Jisoo, nếu biết anh vì cậu mà chia tay Jeonghan, chắc chắn cậu sẽ làm mọi cách để đưa họ trở lại với nhau. Vì thế mà Seungcheol hoàn toàn hiểu rõ rằng anh và Jisoo sẽ không thể nào đến được với nhau. Nhưng anh sẽ làm mọi cách để cậu vẫn tiếp tục ở lại bên cạnh mình, dù không thể là người yêu, những vẫn là bạn bè mà, phải không?

 

Cứ như thế, trong vòng vài năm sau, anh gần như không còn cảm nhận được sự hối hận nào nữa.

 

Ấy vậy mà vào cái hôm anh và Jeonghan báo tin kết hôn cho Jisoo, cậu lại khiến cho cái sự hối hận chết tiệt đó quay trở lại. Cậu bảo rằng sẽ đến một nơi khác để theo đuổi ước mơ của mình. Seungcheol biết rõ cậu không còn muốn ở cạnh anh nữa, và anh có thể hiểu được lí do. Nhưng vì hiểu được lí do nên anh càng giận bản thân mình hơn.

 

Nếu lúc trước anh không nhận lời tỏ tình của Jeonghan thì có lẽ bây giờ đã khác.

 

Yêu Jeonghan, anh không hối hận. Nhưng vào cái lúc anh đồng ý làm người yêu cậu ấy, anh hoàn toàn không có tình cảm gì cả, chỉ là một phép thử ngu ngốc anh muốn dành cho Jisoo. Nếu như anh suy nghĩ kĩ càng hơn thì Jisoo đã không phải chịu đau khổ một mình, Jeonghan sẽ tìm được một người nào đó tốt hơn anh, và Seungcheol sẽ không phải mắc kẹt giữa mớ rối rắm này.

 

Nhưng dù sao đi nữa, Seungcheol cũng phải đối mặt với hiện thực. Jisoo của anh sẽ rời xa anh, còn nghĩa vụ của anh là phải khiến Jeonghan hạnh phúc.

 

Sự hối hận này của Seungcheol có lẽ sẽ không bao giờ biến mất được, nhưng anh sẽ biến nó thành động lực để không gây ra đau khổ cho bất kì ai nữa.

 

Còn tình yêu dành cho Jisoo, Seungcheol sẽ cất nó ở một góc nhỏ nào đó trong tim, có lẽ như vậy là tốt nhất cho cả ba người.

 

01/09/2017

[Threeshot] For August, October, and December – 01

Tiêu chuẩn

Writer: Jungmin

Beta: Doanh Vũ

Character: Seungcheol – Jeonghan – Joshua

Summary: 3 câu chuyện nho nhỏ về tháng 8 của Seungcheol, tháng 10 của Jeonghan và tháng 12 của Joshua.

Warning: polyamory, nói trắng ra là 3P =)))))))) mình ghi cái này là warning vì chắc chắn sẽ có nhiều người không thích kiểu mối quan hệ đa ái này, vậy nên phải cảnh báo trước cho chắc ăn :3

Note: thực ra cái mình đặt cái tựa này vì không biết phải đặt tựa như nào .__.

 

=================

 

AUGUST SKY

 

Seungcheol không hiểu sao lại có người muốn bàn công việc vào giữa trưa như vị khách hàng này. Bây giờ đang là mùa hè, lại còn là 1h trưa, nhưng anh lại phải đứng chờ tên tài xế chập chạm của ông khách. Biết sao được, người ta vừa bảo sẽ xem xét việc kí hợp đồng với công ty anh, lẽ nào lại bắt ông ấy đứng chờ dưới trời nắng một mình được chứ. Phải đến 10 phút sau tài xế mới chạy xe đến, nên anh cũng nhanh chóng nói thêm vài câu rồi tiễn người khách đi.

 

Sau khi chiếc xe kia chạy được một đoạn, Seungcheol quay trở vào quán café mà lúc nãy anh bàn công việc cùng khách hàng. Anh ngồi vào bàn rồi gọi thêm một ly soda blue ocean, sau đó gọi điện về công ty để báo cáo tình hình, sẵn tiện xin nghỉ luôn buổi chiều. Chỉ là Seungcheol không muốn đến công ty nữa thôi.

 

Bây giờ là tháng 8 rồi, mùa hè cũng sắp hết, vậy mà trời vẫn còn nóng không chịu được. Mà trời nóng thế này thì một loại thức uống mát lạnh như blue ocean là hoàn hảo nhất rồi. Mà đó cũng là thức uống anh thích nhất, không chỉ bởi vì mùi vị hay sự sảng khoái mà nó mang lại, mà còn vì màu xanh của nó nữa. Blue ocean thì đương nhiên mang màu của biển, nhưng anh lại thích liên tưởng đến màu trời hơn. Biển thì không phải khi nào cũng thấy, nhưng bầu trời thì ngày nào cũng có thể ngắm.

 

Seungcheol rất thích bầu trời vào tháng 8. Trong mắt anh, bầu trời mùa hè trông rất đẹp, nhất là vào tháng 8. Nhưng mà… anh cũng không biết vì sao mình lại đặc biệt thích bầu trời tháng 8 nữa. Có người từng bảo chắc do tháng 8 là tháng sinh của anh nên anh mới cảm thấy vậy. Ừ, nghe cũng có lí.

 

À mà… chỉ còn mấy hôm nữa là đến sinh nhật của Seungcheol rồi. Sinh nhật năm nay chắc sẽ nhạt nhẽo lắm, tại vì chỉ có mỗi mình anh ở đây thôi, gia đình không có ở bên cạnh, cả người yêu cũng không. Ba mẹ của anh không ở Seoul, mà chắc cũng không rảnh rỗi gì để lên tận đây nên sẽ lại gọi điện chúc mừng như mọi năm thôi. Còn người yêu… Seungcheol cũng có chứ, nhưng họ lại không thể ở đây.

 

Seungcheol có một mối quan hệ khá kì lạ, anh có đến hai người yêu. Cả ba gần như không có lấy một điểm chung nào, từ tính cách cho đến sở thích, vậy mà lại có thể yêu thương nhau. Cho đến tận bây giờ, anh vẫn cảm thấy việc có thể gặp được họ hai người ấy là điều may mắn nhất đời mình.

 

Nhưng rồi vì sự nghiệp của mỗi người mà họ phải tạm xa nhau một năm. Cái “một năm” đó đã trôi qua một nửa, nhưng Seungcheol vẫn chưa thể nào quen được sự trống trải này. Họ vẫn nhìn thấy nhau mỗi ngày đấy chứ, nhưng chỉ là thông qua những cuộc gọi video, và với Seungcheol, chỉ nhìn thấy mặt thôi chưa bao giờ là đủ. Anh nhớ những ly sữa nóng mà mỗi tối Jeonghan bắt anh uống cho bằng được. Anh nhớ cái giọng cằn nhằn của Joshua hằng đêm về việc anh thức quá khuya để làm việc. Và thứ anh nhớ nhất, là hơi ấm của hai cậu ấy.

 

Seungcheol nhìn ra bên ngoài thông qua lớp cửa kính. Bầu trời hôm nay vẫn cứ trong xanh như thế, làm anh nhớ lại một lần cả ba cùng đi picnic, cũng là vào tháng 8. Anh nhớ Jeonghan có nói thế này.

 

“Không ngờ người như cậu cũng có sở thích ngắm trời xanh ha.”

“Vậy cậu nghĩ tớ là loại người gì hả?”

“Người nhạt nhẽo chứ gì.”

 

Jeonghan đã vậy, Joshua nghe xong cũng cười hùa theo. Thực sự nhiều lúc Seungcheol có cảm giác mình bị bắt nạt ấy.

 

“Ừ đó, tớ thích ngắm trời xanh cũng giống như thích ngắm hai cậu thôi.”

 

Seungcheol xem Jeonghan và Joshua như là bầu trời tháng 8 của riêng anh vậy, bởi vì anh nghĩ gọi người yêu bằng thứ mình thích nhất thì nghe sẽ rất hay. Nhưng anh chưa bao giờ nói cho hai cậu ấy nghe về suy nghĩ này cả, không lại bị bảo là sến súa mất.

 

Mấy hôm nay, không ngày nào Seungcheol không dành ra vài phút để ngắm nhìn bầu trời trong xanh đó, bởi vì nó có thể khiến anh cảm thấy như Jeonghan và Joshua đang ở bên cạnh mình. Anh nghĩ đây là cách tốt nhất để bớt nhớ hai cậu ấy một chút. Jeonghan và Joshua sẽ không vui nếu biết anh vì họ mà thiếu tập trung trong công việc đâu.

 

Xa nhau đã nửa năm, tuy có khó khăn nhưng Seungcheol vẫn chịu đựng được, vậy thì chỉ cần cố gắng thêm nửa năm nữa thôi, anh sẽ được gặp lại những người anh yêu, sẽ được ôm họ thật chặt và cảm nhận hơi ấm của họ. Khi họ về đây, nhất định anh sẽ kể cho họ nghe rằng anh nhớ họ đến thế nào, chắc là sẽ phải dành ra cả một đêm để ngồi tâm sự thôi. Nói chuyện trực tiếp chắc chắn phải tốt hơn nói chuyện qua điện thoại rồi, chưa kể mỗi ngày nói được có nửa tiếng, chắc chắn còn nhiều thứ hai cậu ấy chưa thể nào kể cho anh nghe được.

 

Nghĩ đến đây, Seungcheol liền bật cười. Chắc anh nhớ hai cậu ấy đến điên mất rồi, bây giờ tự dưng lại ngồi suy nghĩ đến chuyện 6 tháng sau. Mà hình như nãy giờ anh ngồi mơ mộng cũng khá lâu đấy chứ, ly soda đã tan hết đá mất rồi còn đâu. Nhanh chóng uống hết phần nước nhạt nhẽo còn lại, Seungcheol đứng dậy và rời khỏi quán café.

 

Bước qua cánh cửa ngăn cách không gian mát lạnh kia với cái thời tiết nóng bức bên ngoài, anh nghĩ cách tốt nhất để tận hưởng nửa ngày phép là về nhà ngủ một giấc đến tối. Giờ này không phải giờ cao điểm nên tàu điện ngầm chắc không đông lắm, đỡ phải mệt mỏi. Trong lúc đi bộ đến trạm tàu điện ngầm, Seungcheol cứ chốc chốc lại ngước lên nhìn bầu trời một chút rồi mỉm cười. Ngay lúc đó, một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu anh. Có lẽ khi hai cậu ấy về đây, anh nên nói cho họ biết một điều này, mặc kệ họ có trêu anh thế nào đi nữa, anh chỉ chợt nghĩ là mình cần phải nói ra mà thôi.

 

“Jeonghan, Joshua, hai cậu chính là bầu trời tháng 8 của tớ, chỉ của riêng tớ mà thôi.”

 

Tháng 8 của Seungcheol không giống như tháng 10 của Jeonghan hay tháng 12 của Joshua. Tháng 8 của anh tuy thời tiết có thể khiến người ta dễ bực bội, nhưng bù lại nó lại có bầu trời trong xanh nhất, chỉ cần ngắm nhìn nó là anh có thể cảm thấy rất dễ chịu.

 

Và cái cảm giác dễ chịu này, hệt như khi anh đang ở bên cạnh Jeonghan và Joshua vậy.

 

Bầu trời tháng 8 của Seungcheol, không hiểu sao lại giống hai người anh yêu nhiều đến thế.

[Short story collection] JunWon – 02

Tiêu chuẩn

Writer: Jungmin

Beta: Doanh Vũ

Pairing: Junhui – Wonwoo

Summary: Wonwoo không thích mùa hè, à thì… cơ bản là vậy.

Note: + đây là một phiên bản khác của “Mùa hè của Junhui”, được viết dưới góc nhìn của Wonwoo.

+ và đây cũng được coi như quà mừng sinh nhật Jeon Wonwoo :v :v

 

============

MÙA HÈ CỦA WONWOO

 

Wonwoo không thích mùa hè.

Vì sao hả? Bởi vì mùa hè thì trời nóng, nhưng không phải nóng thường, mà là cực kì nóng. Mà trời nóng thì sẽ đổ mồ hôi nhiều nên sẽ rất khó chịu.

Mỗi năm cứ đến hè là Wonwoo chỉ muốn ở trong nhà suốt thôi, nhưng muốn là muốn thế, vì còn phải đi làm nữa nên bất đắc dĩ phải chường mặt ra đường.

Ghét nắng nóng là vậy, nhưng có một hôm Wonwoo tự dưng muốn đi leo núi. Trước khi đi thì cậu háo hức lắm, nhưng chỉ vừa đi được một phần tư chặng đường thôi là cậu đã bắt đầu hối hận rồi. Tối hôm đó về nhà là cậu không còn một chút sức lực nào luôn, nhưng dù có mệt thế nào đi nữa thì trong lòng cậu vẫn cảm thấy vui vui. Chắc tại đi nắng nên đầu óc cậu có vấn đề rồi.

Mùa hè ngoài nắng nóng thì còn có mưa nữa. Cái này thì có đỡ hơn thật, nhưng Wonwoo cũng không thích lắm đâu. Trời mưa thì sẽ rất mát và sảng khoái, nhưng chỉ khi cậu không trực tiếp đón từng giọt mưa bằng cả cơ thể của mình. Wonwoo có thể thề rằng trên đời không gì cực khổ bằng những khi bị bệnh, kể cả khi đó là bệnh cảm thông thường. Chắc ai cũng hiểu cái cảnh bị sổ mũi rồi hắt hơi liên tục nó bức bối và khó chịu đến mức nào phải không? Điều đáng nói ở đây là người khác cảm thấy như thế nào thì cảm giác của Wonwoo gấp đôi như thế, giống như là cực hình vậy.

Bởi vậy mà cứ đến mùa hè là Wonwoo phải chịu khổ sở như thế đấy.

Có điều… Wonwoo cũng không thực sự ghét cay ghét đắng mùa hè đâu, bởi vì cậu sinh ra vào mùa hè mà.

À thì… lí do cơ bản là vậy.

Lí do chủ yếu là vì mùa hè của Wonwoo có sự hiện diện của một người khác nữa. Nhờ có người đó mà chuyến leo núi của cậu trở nên rất vui vẻ, đến mức mà cậu có thể chìm vào giấc ngủ với nụ cười trên môi. Nhưng mà cậu vẫn không hiểu tại sao lại có người to xác mà tính tình lại như con nít như người đó. Điển hình là một hôm người đó nổi hứng muốn tắm mưa, đáng sợ hơn là Wonwoo lại hưởng ứng, thành ra hôm đó người ta cứ nhìn hai người như sinh vật lạ. Mà cũng vì cái tính con nít đó mà người kia bị sốt nằm một chỗ, báo hại cậu thức trắng cả đêm. Kệ, coi như trả ơn lần trước cậu bị bệnh đã chăm sóc cậu. Mà thực ra người đó đương nhiên phải chăm sóc cho cậu rồi, ai bảo hết trò lại đi tỏ tình dưới mưa cơ chứ. Bảo yêu người ta thì phải chịu trách nhiệm thôi.

Nghĩ đi nghĩ lại thì Wonwoo vẫn không thích nổi mùa hè, nhưng mà vì mùa hè có sinh nhật của cậu nên cậu sẽ thích nó một chút. Mà thực ra cậu nghĩ mình sẽ thích mùa hè một chút nữa, bởi nếu không có mùa hè, thì cậu sẽ chẳng bao giờ có được một người tên Wen Junhui làm người yêu đâu.

 

13/07/2017

[Oneshot] [Trans] Don’t break us apart [Seungcheol / Jeonghan / Joshua]

Tiêu chuẩn

Author: slippedandfell from asianfanfics.com

Translator: Jungmin [cùng với sự hỗ trợ và edit vô cùng có tâm của bợn Doanh Vũ *tung bông*]

Characters: Seungcheol, Jeonghan, Joshua

Summary: Liệu tình yêu và sự ganh đua có thể chia rẽ hội 95 hay không?

Author’s note: Câu chuyện này không phải về JiHanCheol (tức là 3 người cùng yêu thương lẫn nhau) đâu, chỉ cần đọc là các bạn sẽ hiểu thôi.

Translator’s note: + Dịch xong cái này mình có cảm tưởng mình bị giảm thọ mấy năm =)))))) vì có một đoạn khá “mãnh liệt”, mà mình không dịch mấy kiểu đó không có quen nên chắc chắn là đọc sẽ kì lắm *cúi đầu tạ lỗi*, nên có gì cầu mong mọi người lượng thứ :)) tuy vậy nhưng cái fic này không có smut đâu à nha :v tại vì nếu có thì chắc mình đã không thể dịch được rồi =)))) mình đọc thì hiểu chứ dịch smut cho hay thì gần như không thể =)))

+ Khá nhiều chỗ mình không thể nào dịch sát nghĩa từng từ ngữ được nên mình hiểu ý như thế nào thì mình viết lại cho ý nghĩa gần nhất có thể, vì cơ bản khi chuyển ngữ thì phải làm sao cho người đọc dễ hiểu, nên dịch sát từng câu từng chữ là chuyện không nên làm, và nếu ai đọc bản gốc thì sẽ thấy đôi khi mình bỏ qua vài từ luôn, vì đơn giản nếu để nguyên thì mình không biết dịch thế nào mới hay cả =)) về khoản này mong mọi người hãy hiểu cho~~

+ Vì tác giả viết luôn một mạch mà không có ngăn đoạn, nên những đường ngăn ở đây là mình thêm vào, vì có vài chỗ chuyển cảnh, nếu không ngăn ra mà đọc một mạch thì nhiều lúc hơi khó hiểu, với lại đọc một mạch mà không ngăn đoạn hay gì thì cũng hơi mệt :))

 

FIC DỊCH ĐÃ ĐƯỢC SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ

[thực ra mình dịch xong rồi mới xin phép, tại sợ xin trước lại lên cơn lười =))]

Capture

LINK FIC GỐC: HERE

 

===============

 

DON’T BREAK US APART

 

Joshua là một người khá nhút nhát và ăn nói rất nhẹ nhàng. Cứ thử đi hỏi mà xem, ai cũng sẽ trả lời rằng Joshua chưa bao giờ to tiếng, lúc nào trên môi cũng thường trực một nụ cười và cậu chưa từng gây gổ với người khác bao giờ. Cậu luôn nhún nhường khi mọi chuyện bắt đầu trở nên gay gắt. Cậu sẵn sàng hi sinh những mong muốn của bản thân chỉ để giữ vững sự hoà thuận.

 

Jeonghan và Joshua là đôi bạn thân thiết từ trước khi ra mắt, và đương nhiên bây giờ vẫn vậy. Hồi trước họ hầu như kè kè bên nhau 24/7 vì lúc ấy Jeonghan cũng khá nhút nhát nên Joshua đã nhanh chóng làm quen với anh. Hai người này thật sự là không thể tách rời. Dần dần, Jeonghan cũng đã cởi mở hơn và có thể thoải mái kết thân với các thành viên khác.

 

Tuy vậy ai cũng biết Joshua với Jeonghan vẫn là đôi bạn thân thiết nhất.

 

Thế nhưng có một người lại không mấy vui vẻ vì điều này. Đương nhiên hắn không bộc lộ ra bên ngoài, nhưng mỗi khi Joshua và Jeonghan cười phá lên vì những trò đùa của riêng họ, hay hiểu ý nhau chỉ qua ánh mắt, hoặc làm gì đó riêng với nhau là hắn lại nghiến răng.

 

Hắn không thể ngăn bản thân từ từ chen vào giữa hai người họ.

 

Chỉ là Seungcheol thực sự thích Jeonghan mà thôi, điều đó có gì sai chứ?

 

Hắn luôn cười to hơn bình thường khi Jeonghan làm mấy trò đùa giỡn, tận dụng mọi cơ hội để ôm hay vỗ nhẹ lên lưng anh, hay là cười với anh, cơ bản hắn đã làm mọi thứ để Jeonghan chú ý đến hắn.

 

Vì thế nên khi Jeonghan vẫn chọn “Joshua” là thành viên mà anh thân thiết nhất, Seungcheol chỉ nắm chặt tay và kìm nén lại, mặc dù hắn quyết định sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa. Mà đâu phải chỉ mình hắn, các Carat cũng ghép đôi hắn với anh mà. Họ được gọi là bố mẹ của nhóm, họ phải ở bên nhau.

 

Đôi khi Jeonghan lại có những hành động khiến hắn càng hi vọng nhiều hơn, như là trêu chọc hắn bằng ánh mắt đầy nghịch ngợm.

 

Nhưng sau tất cả thì Joshua vẫn ở đó mỉm cười ngây thơ, cậu lúc nào cũng ngáng đường hắn.

 

=============

 

“Joshua này.” Một hôm Seungcheol đến nói chuyện với cậu.

“Hửm?” Joshua trả lời mà không rời mắt khỏi màn hình máy tính.

“Tớ nghĩ cậu với Jeonghan cần… giữ khoảng cách, cậu hiểu ý tớ không?”

Joshua nhìn lên đầy bối rối. “Giữ khoảng cách là sao?”

“Kiểu như là khi ra ngoài hay trên sân khấu ấy, hai cậu nên giữ chút khoảng cách. Các fan hay suy diễn lung tung khi thấy hai thành viên nào đó cứ liên tục tương tác với nhau mà.”

Joshua chỉ nhìn chằm chằm vào hắn. “Vậy cơ bản là cậu muốn tớ… tránh xa Jeonghan phải không?”

“Chỉ là để bảo vệ hình ảnh của nhóm thôi. Chúng ta đâu muốn mọi chuyện trở nên rối rắm đúng không?”

Joshua mỉm cười, nhưng nụ cười đó không đến được tầm mắt của hắn như thường ngày. “Được, vậy chắc tớ sẽ cố gắng. Mà cái này là anh quản lí yêu cầu hả?”

Seungcheol ngập ngừng. “Không, là yêu cầu từ một trưởng nhóm muốn nhóm của mình thành công.”

Joshua lại chuyển ánh mắt của mình về màn hình máy tính. “Được thôi.”

 

Giữ đúng lời hứa của mình, cậu gần như không còn tương tác với Jeonghan nữa. Seungcheol biết Joshua luôn là người biết lắng nghe và đặt nhóm lên hàng đầu, thật là một người tử tế.

 

Nhưng mà mọi chuyện sẽ hoàn toàn không có vấn đề nếu Jeonghan không lúc nào cũng tiếp cận Joshua. Kể cả khi Joshua muốn giữ khoảng cách thì anh luôn ở cạnh cậu.

 

Vậy nên lần này Seungcheol chuyển kế hoạch tác chiến sang Jeonghan. Jeonghan thì cứng đầu hơn rất nhiều, liên tục hỏi “tại sao” rồi thì “tớ không muốn”, nhưng rồi cũng bất đắc dĩ mà chấp nhận, và đôi bạn thân bắt đầu tương tác với các thành viên khác nhiều hơn khi ở bên ngoài.

 

Hài lòng với kết quả, Seungcheol tận dụng cơ hội này để trở nên thân thiết hơn nữa với Jeonghan. Jeonghan cũng sẵn lòng mà đón nhận, mỉm cười thật đáng yêu như mọi khi.

 

Joshua chỉ lờ đi sự nhói đau trong tim khi thấy Seungcheol và Jeonghan ngày càng thân thiết hơn. Chuyện này đằng nào cũng sẽ xảy ra mà thôi, nhất là khi anh với cậu chẳng mấy khi đả động đến nhau ở bên ngoài kí túc xá, mà dạo này họ lại ở bên ngoài hình như còn nhiều hơn ở nhà nữa.

 

Ở một buổi gặp gỡ fan, Jeonghan cứ dính lấy Joshua suốt, việc này làm cậu rất bất ngờ. Dạo này Jeonghan toàn chơi với các thành viên khác, nên cậu không thể ngờ tới chuyện này.

 

Cậu cảm thấy sau gáy mình cứ như có gì đó đâm vào nên quay lại và thấy Seungcheol đang nhìn chằm chằm vào cậu. Cậu nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, nhưng cảm giác đó vẫn còn. Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?

 

=============

 

Seungcheol mở cửa bước vào, lại là ngay lúc Joshua đang ôm laptop.

 

“Này, nói chuyện chút được không?” Seungcheol hỏi cậu.

Joshua gật đầu.

“Tớ nghĩ mình cần làm rõ hơn một chút về chuyện skinship với Jeonghan. Hai cậu lúc nào cũng quá thân mật trước mặt công chúng. Cậu cũng biết fan chúng ta như thế nào mà, tốt nhất là hãy cẩn thận hơn.”

Joshua thở dài, từ tốn đóng laptop lại.

 

“Seungcheol này,” Cậu nhẹ nhàng lên tiếng và ngước lên nhìn hắn. “Sao cậu không nói thật đi?”

 

Seungcheol không thể đoán trước tình huống này nên bối rối nhìn cậu.

“Nói thật cái gì chứ?”

“Lí do thật sự tại sao cậu cứ liên tục yêu cầu tớ tránh xa Jeonghan.”

“Thì đã bảo là vì các fan mà.”

“Còn Jun với Minghao thì sao? Tụi nó cũng toàn dính lấy nhau đấy.”

“Khác chứ… tại hai đứa nó đều là người Trung Quốc mà…”

“Còn Vernon với Seungkwan?”

“Tụi nó còn nhỏ… với lại chỉ có hai đứa nó là sinh năm 98 thôi…”

 

Khuôn mặt của Joshua vẫn cứ hoà nhã và bình tĩnh như thế. Đôi mắt của cậu vẫn long lanh, nhưng hình như thiếu đi điều gì đó.

“Thôi được, tớ sẽ cố gắng hơn để giữ khoảng cách với Jeonghan.” Giọng của cậu vẫn rất nhẹ nhàng, vừa nói vừa đứng lên ngang hàng với Seungcheol. “Nhưng nói tớ nghe lí do thật sự tại sao cậu cứ nằng nặc muốn như thế.”

“Tớ đã nói đi nói lại với cậu rồi mà, là vì fan thôi!”

Joshua nhìn thẳng vào mắt của hắn. “Không phải vì cậu thích Jeonghan sao?”

Seungcheol mở to mắt tỏ vẻ ngạc nhiên. “G-gì chứ?”

“Cậu thích Jeonghan.” Lần này không phải là một câu hỏi nữa.

“Cái… làm sao cậu…”

Joshua mỉm cười, nhưng một lần nữa, nụ cười này không có chút gì gọi là vui vẻ cả. “Khá rõ ràng mà, ngay cả các fan cũng để ý nữa.” Cậu nhấn mạnh chữ ‘fan’ cứ như để nhắc cho Seungcheol nhớ lại cái cớ thảm hại mà hắn dùng để tách họ ra vậy.

“Cậu là trưởng nhóm, và tớ rất xem trọng những nỗ lực của cậu để duy trì hình ảnh của Seventeen. Nhưng mà làm ơn đừng có bảo chuyện này là vì các fan trong khi rõ ràng là không phải.” Nói xong, Joshua nhanh chóng ra khỏi phòng.

 

Sự kinh ngạc ban đầu của Seungcheol đã bị thay thế bằng một thứ cảm giác lạ lùng giống như là tức giận vậy. Vậy bây giờ Joshua lại ra vẻ như ta đây biết tất cả, lại còn muốn dạy khôn hắn nữa sao?

 

=============

 

Seungcheol bắt đầu thân mật hơn với Jeonghan, có thể nói là thân đến mức quá đáng, tất cả chỉ để nhấn mạnh quan điểm của hắn. Hắn không biết vì sao hắn lại tức giận với Joshua, chỉ là tự nhiên hắn cảm thấy vậy mà thôi.

 

Về phía Joshua, cậu chỉ cảm thấy ruột gan của mình như bị đánh đập mạnh đến đau âm ỉ mỗi khi nhìn thấy hai người kia như đang chìm đắm trong thế giới riêng của họ, trêu chọc nhau rồi cãi nhau mấy chuyện vặt vãnh, giống như một đôi vợ chồng già vậy.

 

Cậu quay về phòng, đeo tai nghe vào rồi nghe đại bài tình ca nào đó trong playlist. Cậu nhận ra bài hát này, là bài mà cậu đã hát khi được gọi đến thử giọng, bài “It’s love” của Mose. Cậu bắt đầu hát theo từng câu chữ trong bài hát.

 

“Đó là tình yêu, dù tôi có cố xoá đi thì đó vẫn là tình yêu

Cho dù tôi có gạt bỏ em ra khỏi trái tim tôi, thì em vẫn còn ở đó

Người mà tôi nhung nhớ và khát khao, chỉ có mình em mà thôi

Tôi ngắm nhìn tấm ảnh của em, người mà tôi mong ngóng, nhưng rồi lại ngủ thiếp đi mất… Jeonghan”

 

Cậu vô thức thêm tên của Jeonghan vào cuối câu hát, nhưng nó lại phù hợp đến không ngờ, cứ như nó vốn dĩ đã nằm sẵn ở đó vậy. Cậu cứ ngồi yên lặng như thế trong chốc lát, ngay lúc đó cậu bắt gặp một Seungcheol đang nhìn cậu đầy kinh ngạc.

 

Joshua tháo tai nghe ra, giọng nói ngập tràn sự hoảng hốt. “Seungcheol?”

“Cậu… cậu…” Seungcheol chỉ vào cậu. “Cậu thích Jeonghan sao?”

Nhịp tim của Joshua ngày càng nhanh hơn. “K-không có.”

“Có, cậu thích cậu ấy đúng không?” Hắn hạ thấp giọng.

“Tớ… tớ…”

 

Mặt của Joshua hiện giờ nóng bừng, và cậu biết vẻ ngoài bình tĩnh mà cậu dựng lên đã bay mất cả rồi.

 

Seungcheol nheo mắt nhìn cậu tỏ vẻ hiểu biết.

“Từ khi nào?”

Joshua cúi mặt xuống, bây giờ nói dối cũng không có ích gì nữa. “Cũng lâu rồi…” Giọng của cậu nhỏ đến mức gần như không nghe được.

Seungcheol thở hắt ra. “Vậy giờ chúng ta là đối thủ, phải không?” Hắn lắc đầu. “Cho cậu biết, tớ không thua đâu.”

Hắn ra khỏi phòng, để lại Joshua ngồi đó với chiếc laptop vẫn còn chạy bài hát đó như nhắc nhở Joshua rằng tình yêu của cậu không còn là bí mật nữa rồi.

 

=============

 

Bây giờ thì Seungcheol càng có nhiều động lực hơn bao giờ hết để khiến trong mắt Jeonghan chỉ có một mình hắn mà thôi, và việc này đang dần dần phát huy tác dụng. Jeonghan bắt đầu hướng về hắn nhiều hơn, mặc dù thường là để trêu chọc hắn. Dù sao đi nữa thì hắn vẫn thấy như mở cờ trong bụng.

 

Còn Joshua, cậu lại đang hành động trái ngược với hắn. Mỗi khi bắt gặp ánh mắt Seungcheol khi hắn đang ở cạnh Jeonghan, cậu liền quay sang hướng khác rồi lê bước ra khỏi chỗ đó. Việc này cứ khiến Seungcheol không ngừng bối rối. Cậu ta còn không thèm thử giành cơ hội sao?

 

Những khi Jeonghan quấn quýt với Joshua, Seungcheol chỉ thấy một nụ cười buồn bã trên gương mặt cậu lúc cậu hưởng ứng theo anh. Nếu có tình cảm với Jeonghan, vậy tại sao Joshua lại không hạnh phúc khi ở cạnh anh?

 

Chắc chỉ tại cậu ta không thích Jeonghan nhiều như mình, Seungcheol kết luận như thế.

 

Joshua không còn cảm thấy vô tư khi ở cạnh Jeonghan được nữa. Mỗi lần Jeonghan bám lấy cậu, Joshua chỉ có thể đến Seungcheol, người biết được bí mật của cậu. Nếu như là trước đây, ít ra Joshua có thể thong thả đi bên cạnh Jeonghan và giả vờ như đó là tình bạn. Nhưng bây giờ cậu chỉ cảm thấy một bầu không khí căng thẳng, và cậu không thích nó chút nào.

 

Nhưng như vậy không có nghĩa là cậu muốn thấy Seungcheol và Jeonghan lúc nào cũng dính lấy nhau. Khi Jeonghan đỏ bừng mặt vì Seungcheol đã nói điều gì đó, cậu cảm thấy như mình đi đấm cho một cú thật đau vậy. Và Joshua biết Seungcheol có nhìn thấy cậu, vì vậy cậu còn thấy đau hơn nữa. Cậu tự hỏi mọi chuyện sao lại đi đến mức này. Thứ tình yêu ngu ngốc.

 

Cứ như thế, Joshua vô tình lại trở nên khép kín hơn. Và bởi vì cậu vốn là một trong những thành viên khép kín nhất nhóm nên không ai có thể để ý ngay lập tức cả. Nhưng trái tim cậu đang rất đau, cậu chỉ muốn tránh khỏi tất cả những căng thẳng vô ích mà giữ chút bình yên cho riêng mình mà thôi.

 

Điều Joshua ghét nhất là những ảnh hưởng của chuyện này đến mối quan hệ của cậu với Seungcheol. Cậu thực sự rất ngưỡng mộ người trưởng nhóm, luôn luôn mạnh mẽ khi cần cùng một tấm lòng đẹp. Nhưng giờ cậu đã biết Seungcheol không có thiện cảm với cậu, và cậu không hề thích điều này.

 

Joshua là một người khá nhút nhát và ăn nói rất nhẹ nhàng. Cứ thử đi hỏi mà xem, ai cũng sẽ trả lời rằng Joshua chưa bao giờ to tiếng, lúc nào trên môi cũng thường trực một nụ cười và cậu chưa từng gây gổ với người khác bao giờ. Cậu luôn nhún nhường khi mọi chuyện bắt đầu trở nên gay gắt.

 

Cậu sẵn sàng hi sinh những mong muốn của bản thân chỉ để giữ vững sự hoà thuận.

 

=============

 

“Joshua này.” Seungcheol lên tiếng như muốn đề nghị điều gì đó.

 

Giờ Seungcheol lại muốn gì đây chứ?

 

“Sao?”

Seungcheol nhìn cậu một lúc lâu, ánh mắt của hắn rất cứng cỏi. “Cậu thích Jeonghan, đúng không?”

Joshua bắt đầu mệt mỏi vì chuyện này rồi. “Phải.”

“Vậy tại sao cậu cứ né tránh cậu ấy hoài vậy? Jeonghan bảo tớ rằng không biết cậu ấy đã làm gì mà cậu lại giận cậu ấy kia kìa.”

“Tớ không có giận gì cậu ấy hết.”

“Vậy sao cậu lại tránh mặt?”

Seungcheol dò xét cậu bằng vẻ mặt bực bội.

“Tớ không biết là mình đang tránh mặt cậu ấy đấy.” Joshua nói dối, cậu vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình laptop để không phải đối mặt với ánh nhìn của Seungcheol.

“Nói dối.”

Seungcheol bước đến đóng sập laptop của Joshua lại để cậu nhìn hắn. “Đây là chiến thuật của cậu phải không? Cậu muốn khiến Jeonghan chú ý bằng cách tránh xa cậu ấy và khiến cậu ấy khổ sở chứ gì?” Hắn trừng mắt buộc tội Joshua.

Joshua ngạc nhiên. “K-không! Đời nào tớ lại làm chuyện như vậy chứ.”

“Vậy thì sao cậu lại né tránh cậu ấy hả? Mấy hôm nay cậu ấy chỉ toàn nói tớ nghe về chuyện này và tớ đang cực kì bực bội.”

 

Joshua cảm thấy nỗi uất ức như đang bao trùm lấy mình. Seungcheol chỉ hỏi chuyện cậu bởi vì Jeonghan. Chúng ta đã đi đến mức này rồi sao?

 

“Tớ bỏ cuộc.” Từng chữ vang vọng trong căn phòng nghe thật nặng nề.

“Sao cơ?”

“Tớ bảo tớ bỏ cuộc. Cậu thắng rồi trưởng nhóm, tớ không theo đuổi cậu ấy nữa đâu. Cậu với Jeonghan nên ở bên nhau.” Giọng nói của Joshua không có lấy một chút cảm xúc, nhưng đôi mắt của cậu lại bừng lên vô số cảm xúc bị ẩn giấu.

Seungcheol nhìn Joshua cứ như cậu vừa nói nhăng nói cuội cái gì đó. “Cậu đang nói gì vậy?”

“Tớ… bỏ cuộc. Thực ra là tớ hết thích Jeonghan rồi.” Joshua lại nói dối, cố gắng ép mình nở một nụ cười. “Vậy nên cậu cứ coi như tớ chưa từng thích cậu ấy đi.”

“Cậu… không thích cậu ấy nữa sao?” Seungcheol hỏi lại, hắn vẫn chưa thể tin được chuyện này.

Joshua đứng dậy, cậu không thể nào ở đây thêm nữa. “Phải, tớ chúc hai cậu hạnh phúc.” Cậu đi ngang qua Seungcheol, hướng về phía cánh cửa để thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt này.

 

Khi Joshua đang mở cửa thì Seungcheol bước tới từ phía sau và đóng sầm nó lại, khiến cậu mắc kẹt giữa hắn và cánh cửa. Cả người Joshua đông cứng lại, gương mặt vẫn hướng sang chỗ khác để né tránh Seungcheol, còn tay vẫn đặt trên tay nắm cửa.

 

“Cái quái gì vậy Joshua? Cậu nghĩ tớ sẽ tin chuyện đó sao?” Seungcheol gắt lên, cánh tay vẫn đè lên cánh cửa.

 

Joshua không trả lời, chỉ đứng nhìn chằm chằm vào cánh cửa mình không thể nào mở ra được.

 

“Mau nói thật với tớ, hoặc là dẹp hết mấy chuyện cậu đang suy tính đi.” Seungcheol nói như ra lệnh. Sau một hồi im lặng, hắn nắm lấy đôi vai gầy của Joshua rồi xoay người cậu lại.

 

Joshua đang khóc.

 

Seungcheol giật mình lùi lại một bước. Joshua cúi mặt xuống, tóc mái đã che hết đôi mắt của cậu, chỉ có thể thấy những giọt nước mắt đang lặng lẽ lăn xuống gương mặt cậu.

 

“J-Joshua…” Hắn lên tiếng.

 

Joshua sụt sịt, dụi dụi mắt thật mạnh để gạt đi hết thứ chất lỏng phản bội kia. Cậu có thể cảm thấy Seungcheol đang đánh giá cậu vì đã khóc lóc như thằng ngốc.

 

“Có” Giọng cậu lạc hẳn đi “Tớ có thích Jeonghan. Nhưng mà… vì cái sự ganh đua ngu ngốc của tụi mình mà… tớ không thể thấy vui được khi ở cạnh cậu ấy. Vậy nên tớ chỉ cần rút lui và… để cậu đến với cậu ấy, dù sao thì cậu cũng thích cậu ấy nhiều hơn tớ mà…” Joshua dùng tay áo che mặt mình lại, mong rằng Seungcheol cứ để cậu như vậy thì hơn.

 

Seungcheol cảm thấy khó chịu, hắn thấy như có một bức màn vừa được mở ra và hắn có thể nhìn nhận toàn bộ sự việc. Joshua tránh mặt Jeonghan không phải để người kia chú ý đến cậu mà là ngược lại. Tất cả chỉ là do suy nghĩ hẹp hòi của hắn mà ra thôi.

 

Thẳng thắn mà nói, hắn thấy mình như một thằng khốn.

 

“T-tớ xin lỗi…” Hắn lắp bắp, tiến đến gần hơn với Joshua. Joshua vẫn cứ sụt sịt từ nãy đến giờ, và chết tiệt, Seungcheol chỉ muốn chết ngay tại chỗ cho rồi, hoặc là mặt đất bên dưới tách đôi ra cho hắn lọt xuống dưới cũng được.

 

“Xin lỗi vì đã không biết suy nghĩ.” Hắn nói tiếp, không biết mình phải làm gì.

 

“Tớ k-không muốn thấy chúng ta như thế này.” Joshua nghẹn ngào trả lời. “Tớ rất quý cậu Seungcheol à. Tớ k-không muốn chúng ta xích mích với nhau…” Giọng cậu lại lạc đi và cậu dụi mắt mạnh hơn nữa.

 

Seungcheol tự hỏi rằng liệu đây có phải cái cảm giác khi trái tim bị ra khỏi lồng ngực, bị dẫm lên rồi sau đó xe nát thành mảnh hay không. Hắn chưa từng nghĩ bản thân mình sở hữu một thứ gọi là sự dịu dàng, nhưng hắn lại vừa vươn tay ra để nắm lấy tay của Joshua rồi nhẹ nhàng kéo nó ra khỏi gương mặt của cậu. Gương mặt của Joshua đã trở nên nhếch nhác, còn mắt xinh đẹp thì sưng húp và đỏ ngầu. Ánh mắt của hắn và Joshua gặp nhau, nó giống như một mũi tên bắn thẳng vào tim hắn vậy.

 

Vậy nên Seungcheol đã làm một chuyện rất hợp lí là đặt hai tay lên gương mặt run rẩy của Joshua.

 

Sau đó hắn tiến đến và hôn lên đôi môi đã thấm ướt nước mắt của cậu.

 

Và khi Joshua run rẩy đặt tay lên ngực hắn rồi nắm lấy áo của hắn, Seungcheol đẩy nụ hôn sâu hơn nữa, môi của hai người như hoà quyện vào nhau, và hắn có thể cảm nhận vị mặn của thứ chất lỏng xuất phát từ đôi mắt của Joshua. Hắn dùng nụ hôn của mình để xoá sạch dấu vết của sự đau khổ kia, thay vào đó là vị của một thứ gì đó dễ chịu hơn.

 

Joshua khẽ rên lên, nhưng ngay lúc ấy Seungcheol lại đột nhiên nhận thức được việc mình vừa làm nên đã dứt ra. Đôi mắt của Joshua lúc này như sáng ngời, môi cậu vẫn còn hơi hé ra, hơi thở vẫn chưa điều hoà lại được.

 

“Chết tiệt… không biết sao tớ lại làm vậy nữa… tớ xin lỗi…” Seungcheol lắp bắp, mà chưa gì trong lòng lại rất muốn hôn lên đôi môi kia lần nữa.

 

Joshua nuốt ực một cái khiến cho trái cổ của cậu di chuyển lên xuống. “S-Seungcheol…” Cậu vừa hít thở, vừa tựa lưng vào cánh cửa phía sau vì cậu cảm thấy mình có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

 

Nhưng mà Joshua còn khao khát nhiều hơn nữa, cậu muốn sự việc vừa nãy được tiếp tục. Cậu chẳng hiểu cái quái gì đang diễn ra, nhưng cậu không quan tâm nữa.

 

Seungcheol tiến đến gần cậu một chút, hành động của hắn có chút do dự.

 

“Seungcheol à…” Joshua lại gọi tên người trưởng nhóm bằng chất giọng như đang thì thầm khiến hắn cảm thấy một cơn rùng mình đang chạy dọc ở phía sau gáy. Joshua ngước lên nhìn hắn bằng ánh mắt đầy khao khát. “Đừng dừng lại…”

 

Và đó là khoảnh khắc mà mọi lí lẽ đều bị gạt đi không tiếc, Seungcheol ghìm chặt Joshua vào cánh cửa rồi bao bọc cậu bằng những nụ hôn, nhưng không phải chỉ đơn thuần là chạm môi, mà hai đôi môi kia đã hé mở ra để nụ hôn còn sâu hơn nữa. Joshua vòng tay quanh cổ Seungcheol để có thể đứng vững hơn, còn Seungcheol lại cắn nhẹ lên môi dưới của cậu khiến cậu khẽ thở mạnh một chút. Tay của Seungcheol tiến dần xuống cổ áo của Joshua, khéo léo mở một vài chiếc cúc rồi kéo ra, để lộ phần cổ và xương đòn của cậu.

 

Joshua cảm thấy như đầu gối mình sắp không còn chịu được thêm nữa khi Seungcheol bắt đầu di chuyển môi của hắn đến làn da mềm mại ở phần gáy của cậu. Cậu vô thức rên lên trước những đụng chạm này, sau đó nhanh chóng đặt tay lên để ngăn âm thanh này lại.

 

Seungcheol cười khẽ vì hành động vừa rồi của cậu rồi ngẩng đầu lên. Hắn nhận ra đây là một sai lầm, vì trông Joshua cực kì quyến rũ trong bộ dạng nửa trên áo bị mở ra để lộ xương đòn, và cậu đang dùng đôi mắt mèo kia để nhìn hắn. Nhanh thoăn thoắt, hắn nắm lấy hai bên cổ tay của Joshua rồi kìm chặt chúng phía trên đầu của cậu, hắn khá hài lòng về sức mạnh áp đảo của mình đối với cậu trai kia.

 

“Nếu cậu muốn rên hay gì thì ít nhất cũng phải để tớ nghe thấy chứ.” Giọng Seungcheol có phần thô bạo và ngập tràn ham muốn.

 

Không để Joshua có cơ hội kháng cự, hắn liền di chuyển xuống và mút lên làn da nhạy cảm ở cổ của cậu, khiến cho cậu phải phát ra những âm thanh mê hoặc nhất. Joshua đã cố cắn môi để ngăn chúng lại, nhưng tất dường như trở nên quá sức cho cậu. Seungcheol lướt bàn tay của hắn dọc thân hình mảnh mai của cậu, những chiếc cúc áo cũng theo bàn tay của hắn mà bị cởi ra hết, rồi chiếc áo của Joshua cũng nhanh chóng rời khỏi cơ thể của cậu chỉ với một chuyển động nhanh nhẹn của hắn.

 

Chúa ơi, khi không mặc áo trông cậu ấy còn hấp dẫn hơn nữa, làn da láng mịn kia cứ như đang mời gọi người ta phủ đầy nó bằng những dấu vết của dục vọng vậy.

 

Joshua rùng mình, hơi thở bắt đầu dồn dập hơn khi Seungcheol bắt đầu dùng ngón tay chơi đùa với đầu ngực của cậu như thể một món đồ chơi. Hai tay cậu vẫn còn bị ghìm chặt ở phía trên nên Joshua chỉ có thể phát ra những âm thanh khêu gợi khiến người kia như muốn phát điên. Đôi môi của hắn vẫn tiếp tục làm việc và để lại những dấu hôn khắp làn da mịn màng của Joshua, lâu lâu lại dùng răng cọ cọ vào một điểm nhạy cảm nào đó chỉ để nghe tiếng kêu đầy nhục cảm của Joshua.

 

“Mm…S-Seungcheol à…” Joshua rên rỉ, đôi mắt cậu chỉ có thể hé ra được một nửa bởi vì thứ khoái cảm kia như đang che mờ đi các giác quan của cậu mất rồi.

 

Khắp người Joshua giờ chỉ toàn dấu vết do Seungcheol để lại nên hắn ngẩn đầu lên nhìn cậu bằng ánh mắt ánh lên sự tinh nghịch. “Cậu cứ gọi tên tớ mãi, bộ cậu muốn điều gì sao?” Giọng nói của hắn khàn khàn, pha lẫn trong đó là sự ham muốn.

 

Joshua còn chưa kịp trả lời thì hắn đã lướt bàn tay đang rảnh rang của mình dọc theo đùi trong của cậu, móng tay cào cào trên lớp vải quần cậu. Joshua khẽ run lên vì những đụng chạm, đầu của cậu đẩy mạnh về phía trước khi cậu cố chống lại sự kìm hãm của Seungcheol.

 

Mmm…” Cậu cứ run rẩy như thế và không thể trả lời được gì.

 

Từ trước đến giờ Seungcheol chưa bao giờ bị kích thích nhiều như thế này cả, và hắn đang thưởng thức hình ảnh Joshua đang quằn quại trong vòng tay hắn. Hắn cảm thấy máu đang dồn nhanh xuống phía dưới và phải cố đè nén những tiếng rên lại. Chết tiệt, mình không thể kiểm soát được nữa.

 

Cảm thấy cứ đứng như thế này thì phiền phức lắm, vì thế hắn nhấc Joshua lên một cách dễ dàng khiến cho cậu rít lên một cái, hắn thấy cậu như thế trông thật dễ thương, sau đó hắn bế cậu đến chiếc ghế nhỏ ở góc phòng. Khi đến nơi, Seungcheol đặt Joshua xuống ghế, chàng trai nhỏ nhắn mệt mỏi ngả lưng xuống trong khi hắn chắn cả người phía trên cậu. Phần đũng quần của hắn cộm lên rất rõ mặc kệ chất liệu khá dày của chiếc quần khiến Joshua cười khúc khích vì cậu có thể đoán được Seungcheol sắp làm những gì.

 

Vào cái khoảnh khắc đó, có một nhân vật không mời bay thẳng vào phòng, và không ai khác chính là Yoon Jeonghan. Ánh nhìn của anh lia thẳng tới cảnh tượng Seungcheol đang ghìm chặt Joshua trên ghế, áo của cậu thì bị kéo xuống, còn trên mặt thì vẫn còn những vệt nước mắt từ ban nãy.

 

Jeonghan hoảng hốt kêu lên. “N-nè cậu làm gì Shua vậy hả?”

 

Seungcheol thầm rủa cái sự xui xẻo này rồi rời khỏi người Joshua, ngực của cậu vẫn còn phập phồng, hai chân thì dang rộng, thề là nếu Jeonghan không có ở đây chắc hắn sẽ không thể kiềm chế bản thân mất.

 

“Không có gì.” Seungcheol vừa càu nhàu vừa chỉnh trang lại mình.

“Shua?” Jeonghan chuyển câu hỏi sang cho cậu.

Joshua ngồi dậy, ngượng ngùng kéo áo lên lại. “K-không có gì đâu.” Cậu nói như hết hơi làm Jeonghan nhướn mày, còn Seungcheol đang cầu cho cái thứ bên dưới không làm lộ hết mọi chuyện.

 

“Mà thực ra tớ vào đây để báo mấy cậu biết là cô gái tớ thích thầm đã rủ tớ đi chơi đó! Tuyệt lắm đúng không?” Jeonghan nói líu lo đầy háo hức.

 

Seungcheol và Joshua nhìn nhau một lúc rồi cùng bật cười thật to khiến cho Jeonghan thấy bối rối vô cùng. Một lúc sau cả hai mới ngưng cười và gật đầu.

 

“Ừ tuyệt lắm, thật luôn.” Seungcheol nói trước.

“Chúc mừng nha.” Joshua ngọt ngào thêm vào.

Jeonghan vui vẻ nhảy chân sáo ra ngoài, còn hai người kia lại nhìn nhau thêm lần nữa.

 

“Phòng ở dưới lầu có khoá đó.” Seungcheol lên tiếng.

 

Joshua gật đầu, nở một nụ cười tinh nghịch. “Ý hay đó.”

[Short story collection] JunWon – 01

Tiêu chuẩn

Writer: Jungmin

Beta: Doanh Vũ

Pairing: Junhui – Wonwoo

Summary: Đối với Junhui, mùa hè có gì đó rất đặc biệt.

Note: + Năm nay viết được nhiều hơn 1 cái fic, cảm thấy mình thật siêng năng =)))

+ Mục đích viết cái này là để mừng sinh nhật sớm cho Văn Tuấn Huy, kiêm luôn đánh dấu mình mới slip into the diamond life thành công =)))

 

==============

MÙA HÈ CỦA JUNHUI

Đối với Junhui, mùa hè có gì đó rất đặc biệt.

 

Lí do mà nhiều người nghĩ đến nhất, chắc là việc anh được sinh ra vào mùa hè. Người ta hay bảo rằng mình sinh ra vào mùa nào thì sẽ yêu mùa đấy mà, phải không?

 

Nhưng Junhui lại không nghĩ như thế. Ừ thì tất nhiên đó cũng chỉ là một trong nhiều lí do thôi, và anh nghĩ rằng có những điều quan trọng hơn khiến mùa hè trở nên đặc biệt.

 

Thứ đầu tiên Junhui nghĩ đến là cái nóng của mùa hè. Mùa hè thì phải nóng, đương nhiên rồi, nhưng không hiểu sao anh lại không thấy quá khó chịu vì nó. Anh còn nhớ lần đầu tiên đi leo núi vào mùa hè, trời thì nóng như đổ lửa, mồ hôi đầm đìa, nhưng bằng một cách nào đó anh lại không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại còn rất vui nữa.

 

Đã là mùa hè thì sẽ thật thiếu sót nếu không nhắc đến những cơn mưa. Mưa mùa hè giống như một món quà của tự nhiên để bù đắp lại cho cái nóng nó đã tạo ra. Junhui nghĩ đến cái hôm mình đột nhiên cao hứng muốn tắm mưa, mát thì có mát, vui thì cũng vui, nhưng hậu quả là bị sốt cả ngày trời. Thế nhưng vì một lí do nào đó, tuy bị bệnh nhưng anh lại cảm thấy rất vui.

 

Ngẫm nghĩ một hồi, Junhui phát hiện ra tất cả những điều trên đều có liên quan đến một người. Người đó là người rủ anh đi leo núi, nhưng cũng là người hay than mệt nhất, cứ đi một tí là phải nghỉ ngơi. Nếu là người khác thì sẽ thấy phiền, nhưng Junhui chỉ thấy cậu ấy đáng yêu thôi. Người đó cũng là người đã chăm sóc anh khi anh bệnh. Người bày ra trò tắm mưa là anh, nhưng cũng vì một phút ham chơi của anh mà cậu ấy phải mất ngủ cả đêm.

 

Nhắc đến chuyện mưa với bệnh, đột nhiên Junhui bật cười. Anh nhớ lại mùa hè năm ấy, vào một hôm mưa tầm tã, anh đã tỏ tình với cậu ấy. Chắc trên đời không ai như anh đâu nhỉ, ai đời lại đi tỏ tình vào ngày mưa chứ. Thực ra anh cố tình đấy, tỏ tình lúc trời mưa lỡ có bị từ chối thì cứ giả bộ mắc mưa, mặt ai nấy cũng ướt nhem, không ai biết mình thất tình đâu. Nhưng mà cũng may là cậu ấy đồng ý, đổi lại Junhui phải lãnh thêm nhiệm vụ chăm sóc người bệnh vì đã bắt người ta dầm mưa quá lâu.

 

Với các cặp đôi khác, miễn ở bên nhau thì mùa nào cũng như mùa nấy, nhưng với Junhui, anh lại đặc biệt thích mùa hè hơn cả, có thể vì đó là lúc anh được sinh ra, hay là vì những ngày nắng, cũng có thể là vì những ngày mưa. Thế nhưng trên tất cả, lí do quan trọng nhất chính là một người tên Jeon Wonwoo, bởi vì ngày Wen Junhui có thể gọi Jeon Wonwoo là người yêu của mình, là một ngày hè với cơn mưa tưới mát tâm hồn của cả hai.

 

04/06/2017